Bằng cách nào mà Mayhem, Emperor, Darkthrone và quân đoàn Satan nổi loạn đã thay đổi Metal mãi mãi
Vào năm 1991, những dòng Metal cực đoan ở trong trạng thái biến động dữ dội. Death Metal đã tự đánh bóng tên tuổi của mình và nổi lên khỏi underground, từ việc truyền tay nhau các bản thu đến trở thành những sản phẩm có tiềm năng thương mại. Thụy Điển là một thành trì sung mãn; những người dẫn đầu giới như Entombed, Dismember, Grave và Unleashed phát hành những đĩa được tiêu thụ trên toàn thế giới, và dòng chảy không ngừng của các ban nhạc mới cũng như các demo tiếp tục diễn ra.
Vào giai đoạn đầu năm, giới nhạc nặng của Na Uy vẫn còn khiêm tốn, nấp dưới cái bóng của những người hàng xóm chuyên nghiệp và nổi tiếng hơn trong khu vực Scandinavi; nhưng đến tháng 12, một cuộc cách mạng ở Na Uy đã diễn ra, chia rẽ mạnh mẽ thế giới ngầm và tạo ra một phong cách với tính thẩm mỹ khác biệt, bầu không khí khó chịu và triết lý tàn nhẫn, thúc đẩy Metal đến một sự cực đoan mới, nguy hiểm và trừu tượng. Cách tiếp cận này nhanh chóng tiến đến những hành động đốt phá, giết người và gây tai tiếng lâu dài cho giới nhạc Black Metal, nhưng vào năm 1991, tất cả điều đó chỉ nằm ở tương lai.
“Chúng tôi không có bất kỳ tham vọng nào, chúng tôi không cố gắng hòa nhập hoặc tạo ra các sản phẩm nhằm vươn lên dòng nhạc chính thống phổ thông”, Ihsahn, frontman của biểu tượng nhạc Black Metal, Emperor, cũng được thành lập năm 1991, chia sẻ. “Suy nghĩ duy nhất trong tâm trí chúng tôi, là có thể tạo ra một cái gì đó đủ độc đáo để tạo nên tầm ảnh hưởng."
Gốc rễ của nhạc Black Metal Na Uy hình thành từ giữa những năm 80s. Kể từ năm 1984, Mayhem đã đi theo một ranh giới không rõ ràng giữa Thrash, Punk, Death và Black Metal, nhưng đến năm 1991, guitarist Euronymous đã củng cố lập trường của các chiến binh theo đuổi dòng Black, và nhanh chóng thống lĩnh giới underground Na Uy.
Ông tuyên bố trong số thứ 8 của tạp chí Slayer: “95% các ban nhạc ngày nay đều là những thứ vớ vẩn vô giá trị. Chỉ có một vài người có thể nắm bắt được sự tàn bạo và xấu xa mà các ban nhạc cổ xưa như Sodom, Destruction, Bathory, Possessed, Venom, Hellhammer/ Celtic Frost, v.v... đã từng có. Điều thực sự quan trọng là âm nhạc cần chứa đựng tâm trạng u ám và âm nhạc phải có mùi của sự hủy diệt." Ông tâm niệm giấc mơ về một Black Metal scene, nơi các ban nhạc mặc những bộ giáp đầy gai và dây xích, chơi thứ âm nhạc “ghê rợn và xấu xa, mà người bình thường phải sợ hãi”.
Trong những người đã đọc bài phỏng vấn có một cậu nhóc 16 tuổi đến từ thị trấn Notodden ở miền nam Na Uy tên là Hårvard Ellefsen, người đã trở thành một frontman vào năm 1991, của ban nhạc thiếu niên chơi Death Metal, lấy cảm hứng từ Carcass với tên gọi Rupturence.
“Lý do chính khiến toàn bộ nền Black Metal của Na Uy thành công, có lẽ là nhờ cuộc phỏng vấn đó với Mayhem,” Ellefsen nói vào thời điểm hiện tại. “Chính Dead và Euronymous đã chỉ ra sự nhàm chán và đứng bên bờ vực của dòng nhạc này. Nó truyền cảm hứng đến chúng tôi rất nhiều; chúng tôi kiểu, "Vcl, mấy ông này nói đúng quá!"”. Cuối năm đó Harvard lấy nghệ danh Mortiis và gia nhập Emperor với tư cách là người viết lời và bassist.
Danh tiếng của Mayhem tăng lên khi Dead tự sát vào tháng 4 năm 1991. Nó đã tạo ra một phản ứng kêu gọi vũ trang từ thế giới ngầm của Na Uy mạnh đến nỗi, trong vài tháng, ước mơ của Euronymous đã trở thành sự thật.
Darkthrone là những người đầu tiên lên tiếng. Bộ ba đã bắt đầu năm 1991 bằng việc ra mắt album nổi tiếng mang đậm chất Thuỷ Điển của họ, nhưng trong vòng vài tháng, họ đã công khai chối bỏ Death Metal, nhấn mạnh lại những lời truyền cảm hứng của Euronymous và bắt đầu thu âm chiếc album kinh điển sẽ định nghĩa cả dòng nhạc: A Blaze In The Northern Sky in August. Tương truyền rằng, nó được "dành tặng vĩnh viễn" cho Euronymous, "Vị vua của Death/ Black Metal trong giới underground", người đã củng cố danh tiếng này bằng cách mở cửa hàng băng đĩa Helvete đặt tại Oslo. Mortiis giải thích cái cách mà Helvete đã trở thành cái nôi của cả một thế hệ trong thời kỳ hoàng kim của nó: “Tất cả những người hay lui tới đó vào năm 91 đều đang trong một ban nhạc hoặc sắp tham gia một ban,” anh nhớ lại.
Helvete đã trở thành một địa điểm gặp gỡ quan trọng cho ‘Hội kín Black Metal’ mới chớm nở của Na Uy, và mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc. Bầy quỷ đến từ Bergen, Old Funeral đã phát hành EP ngập máu, Devoured Carcass vào tháng 6; đến tháng 12, tay guitar Kristian Vikernes của họ đã lấy nghệ danh Count Grishnackh, thành lập Burzum và thu âm hai bản demo. Các thành viên cũ của Old Funeral và Amputation cũng thành lập band mới, Immortal. Eczema đổi tên thành Satyricon, và các thành viên của Mortem thành lập Arcturus. Phobia phát hành một bản demo Death Metal vào tháng 7; vào tháng 12, tay guitar 13 tuổi của Phobia là Ivar Bjørnson và bassist/ vocalist 17 tuổi Grutle Kjellson đã cùng nhau viết ra bản Enslaved với chủ đề Viking và phát hành bản demo với thông điệp ‘Death Metal scene đã chết. Chào mừng với kỉ nguyên Black Metal! '
Ngoài Mayhem và Darkthrone, lứa Black Metal đầu tiên của Na Uy vào năm '91 phần đông vẫn là những chàng thanh thiếu niên còn vụng về trong âm nhạc, nhưng có hai nghệ sĩ tỏ ra vượt trội trong giới nhạc nặng lúc bấy giờ. Vegard ‘Ihsahn’ Tveitan và Tomas ‘Samoth’ Haugen đã cùng nhau làm nhạc từ năm 1989; bước vào năm 1991 với đội hình ban nhạc Death Metal có cái tên khá phù hợp, Embryonic (nghĩa là phôi thai), cặp đôi này đã gây ấn tượng với các đồng nghiệp của họ. “Lúc đó chúng tôi đã nghĩ rằng, họ thực sự vượt xa chúng tôi” Mortiis nhớ lại.
Ngay sau đó, bộ đôi này đã bắt đầu một ban nhạc mới khác, Thou Shalt Suffer, thu âm hai bản demo và một EP trong vòng sáu tháng. Mặc dù vẫn giữ lại những yếu tố cryptic theo dấu vết của sự chết chóc, bầu không khí lạnh lẽo nghiệt ngã và vẻ uy nghiêm tạo ra từ âm thanh keyboard đã dần thành hình; nhưng bất chấp những tiềm năng đầy hứa hẹn trong các bản thu này, Ygg và Samot (tên gọi của họ khi đó) đã tung ra thêm một quân bài trong tay áo của họ, vẫn trong cái năm ’91 đầy biến động này: Emperor.
“Emperor ban đầu thật ra là một dự án phụ, để quay trở lại những điều cơ bản, sơ khai hơn, hướng tới trường phái cũ,” Ihsahn khẳng định về hướng đi đầu tiên của ban nhạc giờ đây đã thành huyền thoại. “Các ranh giới thực sự rõ ràng, mặc dù Thou Shalt Suffer cũng mang cảm hứng về quỷ dữ, Satan. Vào thời điểm thu âm EP đầu tiên của Emperor, chúng tôi đã quyết định sử dụng keyboard cũng như đem đến bầu không khí epic hơn, vì vậy tất cả những gì chúng tôi làm sau đó đã lên đến đỉnh điểm với Emperor. ”
“Họ muốn chuyển hướng sang Black Metal” Mortiis nói, hồi tưởng về ngày anh nhận được lời đề nghị gia nhập Emperor. “Tôi không nghĩ họ gọi nhạc của họ là Black Metal vào thời điểm đó, họ chỉ đơn giản muốn làm kiểu gì đó đen tối và huyền bí hơn”.
Mặc dù điều này sẽ trở thành một trò tiêu khiển phổ biến ở Na Uy vào năm 91, nhưng Mortiis biết rằng mình đang tham gia vào một thứ gì đó rất đặc biệt. “Điều thú vị về Emperor trong những ngày đầu là chúng ngay lập tức có vẻ khá độc đáo, nguyên bản,” anh nói. “Có lẽ đó là bởi vì Ihsahn không bước ra từ giới Death Metal underground, anh ấy vốn đã là một nghệ sĩ tuyệt vời. Thực sự là một chàng trai hết mình vì âm nhạc, điều đó đã làm cho chúng tôi có một chút khác biệt. "
Ihsahn giải thích: “Chúng tôi muốn tạo ra thứ âm nhạc rộng lớn hơn cả cuộc sống. Đó là lý do tại sao chúng tôi đặt tiếng keyboard vào và cả những tiếng reverb - chúng tôi muốn nó nghe giống như nhạc nền của bộ phim sử thi, bạo lực, đen tối nhất từ trước đến nay! Đó như là ảo tưởng về những tinh hoa trên quan điểm nghệ thuật. Với âm nhạc của mình, chúng tôi muốn vẽ nên những khu rừng đên tối vô tận với trăng tròn không đổi và sống trong vọng tưởng đó. Chúng tôi đã cống hiến hết mình vì điều đó, thậm chí không phải lối sống, chỉ đơn giản là thế giới ảo vọng mà chúng tôi đã tạo ra! ”
Trong vòng hai năm, thế giới tưởng tượng đó đã trở nên đổ nát. Euronymous bị Vikernes sát hại, và sau một loạt vụ đốt nhà thờ, hành hung và giết người khét tiếng, vào giữa những năm 90s Ihsahn là thành viên duy nhất của Emperor không phải ngồi tù. Mortiis, người đã rời Emperor vào năm 1992 và nhanh chóng rút vào ngục tối của mình để bắt đầu sự nghiệp solo kéo dài 25 năm, nhớ lại cái cách mà giới Black Metal Na Uy đã sụp đổ nhanh như thế nào.
“Nó không tồn tại lâu. Chúng tôi cố gắng sống theo những điều chúng tôi viết vào những bài hát, điều này đã không kết thúc tốt đẹp. Một khi bạn đã rơi vào vòng xoáy của sự điên rồ và cực đoan, bạn nhất định sẽ tan biến. Nó giống như một giáo phái; một người sẽ thúc đẩy tất cả mọi người và được đáp lại bởi những tiếng gào rít ầm ĩ, và luôn kết thúc trong sự điên loạn. Giới Black Metal Na Uy thực sự bị phân tán và lộn xộn vào năm 1993, nhưng đến thời điểm đó, nó đã lan rộng khắp thế giới, rất nhiều ban nhạc xuất hiện, đã quá muộn để dừng lại. Và nó vẫn ở đây, tồn tại đến giờ, nên là, chúng tôi đã làm điều đúng đắn. Có lẽ thế. ”