CÂU CHUYỆN ĐỔI TÊN CỦA PRINCE

Trong sự nghiệp của mình, Prince đã lấy một số bút danh: Alexander Nevermind (cho bài hát năm 1984 anh viết cho Sheena Easton), Jamie Starr (cho các bài hát anh viết cho The Time và những người khác vào đầu những năm 1980s), Joey Coco (cho các bài hát anh viết cho Sheena Easton và Kenny Rogers) và Christopher (cho phần danh đề trong "Manic Monday" của The Bangles). Anh cũng có một số biệt danh, bao gồm Purple One, His Royal Badness, the High Priest of Pop và the Prince of Funk. Có lẽ cái tên nghe không giống Prince nhất là biệt danh mà gia đình đặt cho anh khi còn nhỏ: Skipper. Nhưng không gì tiêu tốn giấy mực báo chí hơn lần đổi tên ồn ào năm 1993.

 

Prince Rogers Nelson thì không làm chuyện gì nửa vời. Chàng ca, nhạc sĩ là một trong những nghệ sĩ biểu diễn có tố chất thiên bẩm nhất từng có với khả năng thu hút ánh đèn sân khấu và đó là tài năng đã theo anh suốt cuộc đời. Trong suốt thời gian học trung học, nơi anh sớm bộc lộ tài năng, rồi đến sự nghiệp âm nhạc của mình và cho đến khi anh qua đời vào năm 2016, Prince, công bằng mà nói, được sinh ra là một nghệ sĩ. Với cái tên “Hoàng tử” được đặt khi sinh ra, thì cũng chả trách được.

 

Đó là một cái tên mạnh mẽ, dành cho một nghệ sĩ biểu diễn mạnh mẽ, nhưng khi Prince cảm thấy như bị dồn vào chân tường và không còn đường nào để quay lại, anh đã chọn sử dụng cái tên như một cách để tấn công những kẻ áp bức mình, với một trong những hành động thách thức nổi tiếng nhất của nhạc pop. Chàng ca sĩ, khi đó đang ở đỉnh cao danh vọng, đã chọn xóa tên của mình và thay vào đó bằng một biểu tượng không thể phát âm được, để rồi anh được báo chí nhắc đến với tư cách “Nghệ sĩ từng được biết đến là Prince”, “The Artist Formerly Known As Prince” hoặc thường rút ngắn đơn giản là “The Artist”. Sự kiện này liên quan đến việc Prince và các nghệ sĩ biểu diễn khác được biết đến như thế nào trong hợp đồng của họ. Mặc dù có một sự nghiệp trải dài với những dịp mang tính bước ngoặt, nhưng đây được cho là khoảnh khắc ngoài sân khấu nổi bật của Prince.

 

39fd61d7-da5c-4975-aad4-84e5ff537438.jpg

 

“Bước đầu tiên tôi thực hiện để hướng tới mục tiêu cuối cùng là giải phóng khỏi xiềng xích trói buộc tôi với Warner Brothers, là đổi tên tôi từ Prince thành (biểu tượng),” Prince từng giải thích trong một tuyên bố báo chí. Vào năm 1993, Prince đang phải đối mặt với một hoàn cảnh khó khăn trong sự nghiệp: dù mọi thứ đang rất thuận lợi với anh; anh phát hành hết album này đến album khác với dòng nhạc avant-garde pop chất lượng cao, tất cả đều giúp anh xây dựng một fanbase vững chắc. Nhưng đó là vấn đề mà hãng Warner Bros của anh nhận thấy cần phải giải quyết - Prince chỉ đơn giản là đã phát hành quá nhiều bài hát.

 

Kể từ khi phát hành album đầu tay For You vào năm 1978 cho đến thời điểm xảy ra sự kiện đổi tên, Prince đã thực hiện được một kỷ lục, phát hành một album mới mỗi năm với ngoại lệ vào năm 1983. Bộ phận marketing của Warner Bros đã bắt đầu lo ngại rằng việc có quá nhiều đĩa hát. (cho dù bao gồm cả những album đỉnh cao như 1999, Purple Rain và Sign o 'the Times), sẽ bão hòa thị trường đến mức không thể quay trở lại và về cơ bản, Prince sẽ vượt xa nhu cầu của khán giả về các bài hát của mình. Do đó, hãng rất muốn đảm bảo rằng Prince phát hành ít album hơn và giải quyết vấn đề này vào năm 1993. Đây rõ ràng là một tình huống khá trớ trêu.

 

Đương nhiên, Prince không đồng ý với quyết định này và có hành động trực tiếp để chống lại sự áp bức mà anh đang phải chịu với tư cách là một nghệ sĩ. Anh đã bắt đầu thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách biểu diễn với từ “SLAVE” được viết trên má, và đã thu hút một chút sự chú ý từ báo chí. Tuy nhiên, có lẽ vì trang phục sân khấu phức tạp là một phần của Prince, nên nó không thu hút nhiều sự chú ý về vấn đề này. Chỉ cho đến khi Prince đổi tên của mình thành một biểu tượng, mọi thứ mới bắt đầu rõ ràng.

 

6416017904e48127e81da4eb3d5b0d77.jpg

 

Trong một tuyên bố, Prince đã chỉ thẳng tay, đã thể hiện thái độ rõ ràng, đã nêu những cái tên phải chịu trách nhiệm, và nói chung là buộc Warner Bros phải giải trình, công khai mục đích nhằm đánh bại sự kìm kẹp mà họ đặt lên sự nghiệp của anh. “Prince là tên mà mẹ tôi đã đặt cho khi sinh ra,” anh viết trong một tuyên bố, “Warner Brothers đã lấy tên này, đăng ký nhãn hiệu và sử dụng nó như một công cụ tiếp thị chính để quảng cáo tất cả các bản nhạc mà tôi đã viết.”

 

“Công ty sở hữu tên Prince và tất cả âm nhạc liên quan được quảng cáo dưới tên Prince. Tôi chỉ đơn thuần trở thành một con tốt bị lợi dụng để tạo ra nhiều tiền hơn cho Warner Brothers ”. Do đó, để đảm bảo tình hình càng trở nên rối ren hơn, chàng ca sĩ đã đổi tên của mình thành một biểu tượng. Trong khi hai biệt danh ở trên được sử dụng bởi báo chí (vốn làm cho anh khó chịu), mặc dù họ được Warner Bros cung cấp một đĩa mềm có chứa ký tự này (thứ gần nhất có thể tạo ra từ bàn phím lúc đó là O (+>, còn bây giờ là Ƭ̵̬̊ ), còn người hâm mộ gọi đó là "love symbol", tất cả đều không đủ đáp ứng nhu cầu của truyền thông để thay thế tên của anh. Và đó là chính là điều Prince nhắm tới.

 

art_051816_side01.png

 

Thông điệp của biểu tượng đã được diễn giải không ngừng. Một số người cho rằng đó là sự kết hợp giữa các dấu hiệu tình yêu của nam và nữ như một gợi ý về xu hướng lưỡng tính của Prince trong khi những người khác lại so sánh với ký tự Ankh, con mắt thần Horus của Ai Cập cổ đại, biểu tượng âm dương của phương Đông và thậm chí là cây Thánh giá. Khi bạn nhắc vè hai chủ đề tôn giáo và tình dục này, thật khó để không nghĩ đến The Purple One, được xem như ly cocktail hương vị cuộc sống của riêng anh.

 

“Đó là một biểu tượng khó phát âm mà ý nghĩa vẫn chưa được xác định. Nó tôn vinh những tư duy mới, làn sóng mới (Prince viết câu này “..tuning in TWO a new FREE-quency, thật thông minh) , ”Prince tuyên bố, thích thú với suy nghĩ bí ẩn của mình. Sau đó, ca sĩ gợi ý rằng biểu tượng được lấy cảm hứng từ hai vũ công phụ trợ của anh ấy là Mayte Garcia và Tara Leigh Patrick (AKA Carmen Electra) và đến với anh ấy trong lúc thiền định. Tuy nhiên, cho đến lúc này, cũng như nhiều năm trước từ 1993, vẫn chưa có lời giải thích xác đáng.

 

Prince đã được ký vào một hợp đồng mà anh không biết rằng sẽ hạn chế anh đến mức nào. Suy nghĩ rằng Warner Bros sẽ kiểm soát âm nhạc của mình là quá sức chịu đựng với anh. Prince đã chọn đứng lên chống lại các ông chủ hãng thu âm của mình và chiến đấu vì không chỉ quyền kiểm soát nghệ thuật mà còn cho quyền tự do cá nhân. Anh đã làm điều đó với một trong những hành động đánh dấu sự nghiệp rõ ràng nhất, và với kiểu kiểm soát khẳng định vị thế của Hoàng tử.

Top