GRUNGE ĐÃ GIÚP ROCK N ROLL BỚT NHÀM CHÁN HƠN NHƯ THẾ NÀO

Các ngôi sao nhạc rock từ lâu đã được gắn với hình ảnh ham mê quá mức đối với "tình dục, ma túy và rock 'n' roll" Mặc dù điều đó có thể đúng với một số nghệ sĩ trong một số thời kì nhất định, nhưng vào đầu những năm 1990s, lối sống đó đã bị coi thường khá nhiều và Rock n Roll dần đi vào lối mòn

 

Sau triều đại của Motley Crue, Poison và Warrant, các ban nhạc ở Seattle như Alice in Chains, Soundgarden, Pearl Jam và Nirvana đã thống trị thế giới nhạc rock trong khoảng từ năm 1992 đến 1995. Album của họ nhảy vọt lên đầu bảng xếp hạng, video và bài hát của họ được phát rất nhiều trên MTV và các đài phát thanh trên khắp nước Mỹ, và thậm chí phong cách ảm đạm của họ đã trở thành một xu hướng thời trang.

 

Ngay cả cách cư xử của những nghệ sĩ này cũng khác hẳn so với những biểu tượng nhạc rock trong quá khứ. Không còn hay ho gì khi viết về những chiếc xe phóng nhanh, những buổi tiệc tùng và quan hệ tình dục. Không có gì đặc biệt khi có một sân khấu được thiết kế hoành tráng. Không hề nam tính khi hạ thấp phụ nữ và đối xử với họ như đồ vật (chưa bao giờ là như vậy nhé).

 

Dưới đây, chúng tôi thảo luận về 8 cách mà Grunge và nhiều nghệ sĩ của dòng nhạc đã làm cho giới Rock 'n' Roll bớt nhàm chán hơn.

 

attachment-mudhoney-1992.jpg?w=980&q=75

 

Live Show của họ tập trung vào âm nhạc hơn là hình ảnh

 

Mặc dù Chris Cornell và Eddie Vedder thường được nhắc đến với những pha leo trèo và treo mình trên giàn giáo tại các địa điểm biểu diễn, Kurt Cobain có thói đập vỡ cây đàn trên sân khấu và Mark Arm thì quăng quật đồ lung tung trong các buổi biểu diễn của Mudhoney - nhìn chung, các buổi biểu diễn trực tiếp của ban nhạc tập trung nhiều vào âm nhạc hơn là tạo ra một màn trình diễn thị giác. Ánh sáng, pháo hoa và các thể loại đạo cụ không được họ để tâm, trái ngược với nhiều ban nhạc lớn khác vào thời điểm đó.

 

Trong một cuộc phỏng vấn mà Cornell đã thực hiện vào năm 1992, frontman của Soundgarden đã nói về chuyện đi lưu diễn với Guns N ’Roses không dạy cho Soundgarden được quá nhiều điều, ngoài việc có được những thiết kế sân khấu ngoạn mục. “Làm thế nào để có những màn trình diễn ánh sáng hay và nhiều thứ bùng nổ trên sân khấu… Tôi không nghĩ rằng mình đã học được bất cứ điều gì về âm nhạc,” anh nói.

 

attachment-gettyimages-687614764.jpg?w=980&q=75

 

Thời trang trở nên ít hào nhoáng hơn

 

Nghe thì có vẻ mâu thuẫn với ý trên, nhưng trên thực tế một trong những khía cạnh lớn nhất mà Grunge đã thay đổi ở Rock ’n’ Roll, và văn hóa đại chúng nói chung, là thời trang. Những năm trước, người hâm mộ âm nhạc thường diện những bộ quần áo bó sát, sặc sỡ với mái rối bù và những phụ kiện lòe loẹt khác.

 

Các nghệ sĩ Grunge thì lại mặc quần áo bình thường giống như của người dân lao động - áo khoác quá khổ mặc ngoài áo nỉ, rất nhiều denim và giày thể thao. Vào năm 1993, rất nhiều món theo phong cách này thậm chí còn được các siêu mẫu thể hiện trên sàn catwalk.

 

attachment-soundgarden-kim-thayil-1992.jpg?w=980&q=75

 

Âm nhạc mang tính tập thể thống nhất hơn.

 

Bản thân phần âm nhạc của Grunge thậm chí còn ít hào nhoáng hơn nữa. Tất nhiên, trong thời gian tồn tại ngắn ngủi của mình, Grunge có một số lượng kha khá những giọng ca và nhạc công cực kì tài năng, nhưng đáng nói đến ở đây là thứ âm thanh thống nhất mà họ tạo ra. Điều này dễ nhận thấy nhất trong những phần chơi guitar - thường chú trọng vào câu riff hơn là solo. Kim Thayil của Soundgarden chia sẻ rằng: “Tôi đã cố gắng tránh solo, và điều đó không sao cả vì hầu hết các nhạc sĩ đều không thích nó. Họ không muốn người chơi guitar quá ích kỉ. Điều đó gây khó chịu cho người chơi trống, làm khó người chơi bass và tất nhiên, nó tạo ra một số cạnh tranh với ca sĩ chính”.

 

Điều này không có nghĩa độc tấu không phải là một phần của Grunge - chúng chỉ bất ngờ có giai điệu hơn và phù hợp với không khí tổng thể của bài hát, hơn là một đoạn shred nhỏ hào nhoáng.

 

attachment-gettyimages-518351802.jpg?w=980&q=75

 

Lời bài hát đề cập ít hơn về tiệc tùng + Nói thêm về cuộc sống thực

 

Trong khi các chủ đề được nhắc đến trong hầu hết các bài hát Rock cho đến những năm 1990s thường là ăn chơi vui vẻ và vô lo nghĩ, các nghệ sĩ Grunge đã viết những bài hát với chủ đề phổ thông hơn. Tất nhiên, thật thú vị khi nghe những bản nhạc về đỉnh cao của việc trở thành một ngôi sao nhạc rock, nhưng đối với khán giả đại chúng, lời bài hát ám chỉ đến sức khỏe tâm thần, xã hội và các vấn đề cá nhân khác sẽ gần gũi hơn và do đó có khả năng khơi dậy nhiều mối liên kết về cảm xúc hơn. Điển hình như Alice in Chains đã viết cả một album về chứng nghiện ma túy như một cách để khắc họa sự nguy hiểm của tệ nạn đó cho khán giả của họ.

 

attachment-pearl-jam-j.jpg?w=980&q=75

 

Họ từ chối các phương pháp thành công truyền thống

 

Mỗi cá nhân đều có mục tiêu và cách đánh giá thành công của riêng họ, nhưng nhiều nghệ sĩ ở Seattle chỉ đơn giản quan tâm đến việc có thể chơi nhạc. Họ rõ ràng muốn mình có thể kiếm sống bằng cách đó, nhưng trở nên giàu có và nổi tiếng, nói chung không phải là mục tiêu. Trong trường hợp của Pearl Jam, album Ten của họ trở thành một gã khổng lồ vào năm 1992, đến nỗi Eddie Vedder đã chọn ngừng sản xuất video âm nhạc và thực hiện các cuộc phỏng vấn, để chúng không lan toả thêm. “Ed đang bị soi xét nhiều hơn bất kỳ ai. Nó có lẽ là quá sức đối với anh ấy. Thực ra quá sức đối với tất cả chúng tôi vào thời điểm đó,” Mike McCready nói với tờ Classic Rock trong số báo kỷ niệm 30 năm ra mắt Ten.“ Và tôi nghĩ họ đã đúng. Tôi cảm thấy như chúng tôi vẫn tồn tại được cho đến ngày hôm nay có lẽ vì quyết định quan trọng đầu tiên, đó là cố gắng làm theo cách riêng của chúng tôi. Chúng tôi đã đưa ra nhiều quyết định trái ngược với những gì hãng thu âm muốn chúng tôi làm”.

 

attachment-l7-1992.jpg?w=980&q=75

 

Phụ nữ được đối xử bình đẳng hơn

 

Bạn có thể kể tên một bài hát Grunge bất kì, có nội dung hạ thấp phụ nữ theo bất kỳ cách nào không? Một video ca nhạc với nhiều cô gái được dùng như đạo cụ cho cái nhìn của nam giới? Khả năng là bạn không thể, và đó là bởi vì giới âm nhạc ở Seattle không thực sự dung túng cho những hành vi sai trái về khinh rẻ phụ nữ, hoặc đối xử với phụ nữ như đồ vật tình dục.

 

Tất nhiên, rất nhiều nhạc sĩ từ thời đó vẫn có quan hệ tình ái với người hâm mộ - và miễn đó là sự đồng thuận giữa 2 người trưởng thành, điều đó không có gì sai cả. Và, tất nhiên, phụ nữ vẫn phải đối mặt với khó khăn và phải chịu đứng ra nhận trách nhiệm cho nhiều vấn đề. Nhưng nhìn chung, phụ nữ được đối xử bình đẳng hơn so với những thế hệ Rock ’n’ Roll trước đây.

 

Ngoài ra còn có nhiều ban nhạc rock khác có thành viên nữ ở Tây Bắc Thái Bình Dương trong khoảng thời gian từ giữa những năm 1980s đến giữa những năm 90s. Bam Bam, Hammerbox, The Gits, Bikini Kill, 7 Year Bitch chỉ là một vài cái tên đến từ khu vực đó, nhưng Sonic Youth, Hole, L7, Garbage, Veruca Salt và Babes in Toyland cũng có liên quan đến phong trào Grunge.

 

Do có ngày càng nhiều phụ nữ tham gia vào giới nhạc, phong trào punk nữ quyền ngầm “Riot Grrrl” bắt đầu, nhằm giải quyết định kiến, áp bức và bạo lực đối với tất cả các giới, đồng thời ủng hộ cộng đồng LGBTQIA +.

 

attachment-attachment-kurt-cobain-1994.jpg?w=980&q=75

 

Họ chống lại bất kỳ hình thức phân biệt đối xử nào

 

Nhiều rocker ở Seattle cho thấy quan điểm tiến bộ về sự ủng hộ của họ đối với bình đẳng và sự ghê tởm với bất kỳ hình thức phân biệt đối xử nào. Cụ thể, Nirvana đã đính một thông điệp trong ghi chú lót của album In Utero năm 1993 của họ với nội dung “Nếu bất kỳ ai trong các bạn ghét người đồng tính, người da màu hoặc phụ nữ, làm ơn hãy làm điều này – tránh xa chúng tôi ra! Đừng đến các buổi biểu diễn của chúng tôi và đừng mua đĩa hát của chúng tôi."

 

attachment-soundgarden-nirvana-alice-in-chains-pearl-jam.jpg?w=980&q=75

 

Sự độc nhất của các ban nhạc

 

Có một điều chắc chắn là mỗi ban nhạc Grunge đều có nét riêng biệt. Đó là lý do tại sao thuật ngữ "Grunge" không được lòng nhiều người ngay từ đầu, và thậm chí cho đến ngày nay người ta vẫn tranh cãi Grunge là phải như thế nào. Có vẻ như quá dễ dàng để gắn một cái tên cho âm thanh đến từ Seattle và gộp tất cả các nhóm lại với nhau, nhưng thực tế mỗi nhóm đều có bản sắc riêng cả về mặt âm nhạc lẫn hình ảnh.

 

Các ban nhạc không cố gắng sao chép lẫn nhau, họ không cạnh tranh với nhau trong phạm vi địa phương và họ vẫn hỗ trợ nhau sau khi nhiều người trong số họ ký hợp đồng với các hãng đĩa lớn và trở thành xu hướng phổ biến. Trong khi các nhánh phụ khác của rock trở nên bão hòa với các ban nhạc nghe giống nhau, các ban nhạc Grunge vẫn duy trì cá tính riêng trong suốt thành công của họ.

Top