REVIEW ALBUM: COLDPLAY – MUSIC OF THE SPHERES

Coldplay du hành không gian và (lại) cứu rỗi loài người trong “Music of the Spheres”


 

BÀI REVIEW ALBUM: COLDPLAY - MUSIC OF THE SPHERES CỦA JON DOLAN ĐĂNG TRÊN ROLLING STONE. DỊCH BỞI BỤI STORE.

 

 

 

 

LP thứ 9 của họ là một chuyến du ngoạn tới những vùng xa xăm của hệ mặt trời, với nguồn năng lượng từ chủ nghĩa lý tưởng thuần tuý của nhạc pop và phần sản xuất của Max Martin.

 

 

“You’ve got a higher power,” Chris Martin truyền một nguồn năng lượng mới, ngay khi bắt đầu – và nó liên tục lan toả tới mọi cá thể trên Trái đất – trong album thứ 9 của Coldplay, và còn nói thêm “I’m so happy I’m alive.” Có lẽ anh là người duy nhất cảm thấy như vậy vào năm 2021 này, và điều đó, tất nhiên, là một phần ma thuật của Coldplay. Một lần nữa, họ thể hiện mình đã đi xa như thế nào khỏi những giới hạn của pop-rock, và với tầm nhìn xa bất tận của mình, họ đã biến những nơi mông lung chó gà đá sỏi nhất, thành miền đất của hi vọng và những giấc mơ. Về cả phần nhạc và lời, band không tỏ ra quá bí ẩn. “We’re only human, capable of kindness, so they call us humankind,”, câu hát có vẻ ngô nghê trong bài “Humankind”, được Martin hát trên nền những câu guitar dứt khoát, những nốt hoàng kim chói lọi từ máy synth như những năm 90s, và phần trống chặt chẽ - một thứ âm thanh gây phấn chấn đến mức, khiến cho những bài ca anh hùng của Bono hay Bruce Springteen nghe như mấy cậu nam sinh trung học.

 

 

Rõ ràng, câu chuyện tiếp nối những di sản đi trước là điều chúng ta luôn trông đợi ở Martin. Ở một vài phương diện, Music of the Spheres đã nối liền với album năm 2019 của band, Everyday Life. Ở album đó, ban nhạc đã cố gắng thêm vào những chi tiết cụ thể của chủ nghĩa hiện thực, cũng như những âm thành đến từ khắp toàn bộ thế giới vào chủ nghĩa nhân văn phổ quát, mơ hồ của họ, song song với việc thiết lập phần lyrics có tính chính trị đi kèm với âm nhạc mang màu sắc West African Pop và Reggae. Lần này, họ thậm chí còn đi xa hơn, tiếp cận chủ nghĩa nhân văn trên góc nhìn vũ trụ, thậm chí là xuyên vũ trụ. Như tiêu đề đã gợi mở, Music of the Spheres là một concept album về vũ trụ, đặc biệt là về một hệ mặt trời xa xôi ngoài kia được gọi là The Spheres; thời điểm này là gần như không thể hoàn hảo hơn, khi thế giới chuẩn bị chào đón một phim Dune nữa, và Twitter hiện đang ngập tràn hình ảnh William Shatner vẫy chào thế giới cay đắng, buồn bã ở Trái đất từ ngoài không gian, trên con tàu hình con cu của Jeff Bezos.

 

 

Coldplay đã rất cố gắng để xây dựng bản đồ cho thái dương hệ trong tưởng tượng của họ, với các hành tinh được bịa ra như Kubic, Calypso và Coloratura, và nó còn được sắp xếp vào album, với mỗi track tương ứng với một thế giới ảo tưởng như vậy. Bài ca vui vẻ đáng yêu, “Biutyful”, chẳng hạn, là hiện thân cho hành tinh thứ 8, Floris. Về mật âm nhạc, không khí quanh bài hát được xây dựng từ một kết cấu tươi mới, có nhiều không gian, với một dàn “hợp xướng ngoài hành tinh” cùng âm nhạc disco nhẹ nhàng, New Age keyboards, và đoạn sample khán giả đang hò reo mà nghe như thể cuộc viếng thăm của Close Encounters đến một sân vận động kín chỗ.

 

 

Sức độc đáo trong chủ đề đặc biệt này chưa dừng lại ở đó, khi album không hề có một cốt truyện nặng nề, cũng như một thông điệp với các yếu tố khoa học viễn tưởng khó hiểu nào (ngoài những điều dễ đoán như những màn hợp xướng hay các kì quan v.v…). Vũ trụ rộng lớn của Martin chủ yếu mang tính cá nhân và lãng mạn; HAL 9000 của anh, là một emoji trái tym. “You are my universe/I just want to put you first,”, anh hát trong ca khúc giàu năng lượng “My Universe”, một điểm sáng hào nhoáng, ấm áp, với tinh thần disco, với sự kết hợp với BTS.

 

 

Là một trong những nhà sản xuất đỉnh nhất thời đại của mình, Max Martin đã nhắc cho Coldplay nhớ rằng tại sao họ lại bền vững và có được vị trí hàng đầu như hiện tại – đó là, lên chiến lược cho một album cực kì êm tai, như mọi album khác. “Human Heart” là một thử nghiệm thành công với acapella và máy vocoder; “Let Somebody Go” một màn song ca ngọt ngào với Selena Gomez, một màn nghiên cứu khá nghiêm túc trang trọng về chuyện hậu chia tay, nhưng ấm áp và tráng lệ hơn phần lớn các bài hát chia tay trên thị trường.

 

 

Album này không hoàn toàn thuần những triết lý nhẹ nhàng của Master Yoda. Trong “People of the Pride,” màu nhạc nhanh chóng chuyển sang Nu Metal, như đoàn quân storm-trooper đang tiến lên, khi Martin hát về một tên độc tài điên cuồng khát máu, một tên “khốn” “thề rằng hắn là Chúa”. Bằng cách nào mà bài này phù hợp với concept vũ trụ thì cũng không hiểu lắm (bài hiện thân cho hành tinh Ultra, chắc là một kiểu thế giới hố đen địa ngục nào đó). Thực tế, đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong Music of the Spheres, mà có cảm giác xuất phát từ sự tồn tại đau khổ của chúng ta – một thực tại nơi, ví dụ thôi nhé, một ông tỉ phú có thể tự bay lên mặt trăng nếu muốn, trong khi người làm của ông thì gắng gượng sống qua ngày như loài giun dế. Nhưng đừng sợ hãi, hãy kiên nhẫn hỡi các thính giả: khi đến verse hai, số đông đã tập hợp lại, biến những tấm vải rách thành những lá cờ, lật đổ những kẻ áp bực và bước lên đầy tự hào tới nguồn gốc thuần tuý nhất của tình yêu và tự do. “Say yeah!”, Martin cổ vũ chúng ta như vậy. Yeah, tất nhiên rồi, thưa thuyền trưởng Chris. Trong vũ trụ của Coldplay, tất cả những sự cứu rỗi bạn nhận được, chỉ cách có một chữ Yeah mà thôi.

 

 

 

Top