Limp Bizkit trở lại sau một thập kỷ, với một album dày dặn, tự lượng sức và sẵn sàng bắn phá mọi bữa tiệc.
BÀI REVIEW ALBUM: LIMP BIZKIT - STILL SUCKS CỦA ALI SHUTLER ĐĂNG TRÊN NME. DỊCH BỞI BỤI STORE.
Đã hơn 20 năm kể từ khi Limp Bizkit trở thành biểu tượng của sự thô thiển, cục cằn, sẵn sàng đối đầu với mọi thứ trong cuộc xâm lược vào giới nhạc chính thống của Nu Metal. Album thứ ba 'Chocolate Starfish And The Hot Dog Flavored Water' - chứa các đĩa đơn gây phiền nhiễu trên đài phát thanh, vì được yêu cầu quá nhiều: 'Rollin' và 'My Generation' - đã bán được hơn một triệu bản trong tuần đầu tiên, khi nó được phát hành vào năm 2000. Hai năm sau, con số đã lên sáu triệu. Tầm ảnh hưởng của nó được thể hiện bởi doanh số bán những chiếc mũ đỏ của Durst, và người ta bắt đầu giơ hai ngón tay lên khi quẩy.
Các đồng nghiệp cùng thời của họ, Deftones và Linkin Park đã tách mình ra khỏi thể loại này trước khi nó trở thành thứ un-cool nhất, nhưng Bizkit vẫn đi đúng đường. Khi Durst rap về bản thân trong album thứ sáu đầy bất ngờ ‘Still Sucks’ với bài hát mở đầu ‘Out Of Style’: “Không bao giờ thay đổi phong cách của tôi, vì phong cách của tôi lúc nào cũng khá mới mẻ” (Never change my style ’cause my style is kinda fresh). Anh ấy cũng có lý đấy. Những năm gần đây đã chứng kiến những nghệ sĩ đột phá như Poppy, Nova Twins, Rina Sawayama, Wargasm và thậm chí cả Doja Cat, họ tự hào thể hiện tình yêu và sức ảnh hưởng của Nu Metal trên tay áo của họ, đồng thời khiến ranh giới giữa rocker và hip-hoppers chưa bao giờ trở nên hẹp hơn. Tuy nhiên, thay vì thúc đẩy sự hồi sinh, Limp Bizkit có vẻ vẫn thích tiệc tùng, y như năm 99.
‘Out Of Style’ là một ca khúc giận dữ, ngạo nghễ được tạo ra cho những vòng mosh-pit – điều khiển bởi những câu riff được thụi liên tiếp của Wes Borland và tiếng chà đĩa oldschool của DJ Lethal. Đĩa đơn mở đường 'Dad Vibes' không quá khác biệt so với bài hát đột phá của họ năm 1999, 'Significant Other' - mặc dù bây giờ đã ở tuổi trung niên, đặc biệt là với diện mạo mới của Durst - và họ thậm chí đã biến bài hát của INXS, 'Don't Change' từ bản disco funk vui nhộn thành một thứ gì đó đen tối hơn rất nhiều, giống như cách họ đã làm với "Faith" của George Michael vào năm '97.
Bizkit nhận thức rất rõ vị trí của mình. “Nu Metal one-hit wonder,” Durst gọi ban nhạc của mình như vậy trong ‘Turn It Up, Bitch’; trong bài này Limp Bizkit như tái hiện Cypress Hill cùng một vài nét của Daft Punk, cho ra kết quả khá tốt. “Tôi sẽ là vị vua đầu tiên của Nu Metal đến từ nơi rác rưởi,” (I’ll be the first and last king of nu metal from the trash) anh tiếp tục. Ở một diễn biến khác, ‘Love The Hate’ bắt đầu với cuộc đối thoại giữa hai người, thảo luận về sự căm ghét của họ đối với frontman của band (“Anh ấy là rapper da trắng tồi tệ nhất mọi thời đại”) trước khi Durst vả lại vào mặt họ, “Đúng là trò hề. Mày quên mất một điều. Tụi tao đéo quan tâm ”. Tất cả đều có tác dụng, như một cú đấm hạ đo ván những người vẫn coi họ như một thú vui tội lỗi.
Ngoài việc biến ‘Still Sucks’ thành một màn trở về thời thanh niên của Limp Bizkit, thì cũng có một vài điều bất ngờ sẽ được tìm thấy. 'Barnacle' là một khoảnh khắc đầy tâm trạng của Grunge, thể hiện tính linh hoạt của họ; trong khi 'Pill Popper' có thể là một trong những lời chỉ trích trực tiếp nhất đối với hệ thống chăm sóc sức khỏe của Mỹ trong giai đoạn này của thiên niên kỷ, như phần intro đã cảnh báo: "Ngành công nghiệp dược phẩm không tạo ra các phương pháp chữa trị. Họ tạo ra khách hàng“.
Album trước đó của ban nhạc là ‘Golden Cobra’, đầy rác và hơi thừa năng lượng, trước khi họ dành cả thập kỷ qua, để nói về sản phẩm tiếp theo, (ban đầu dự kiến có tựa đề là ‘Stampede of the Disco Elephants’). Mặc dù vậy, đây không phải là "Chinese Democracy". ‘Still Sucks’ không cảm thấy vất vả hay suy nghĩ quá nhiều và xứng đáng với những sự kì vọng. Limp Bizkit không muốn viết lại lịch sử của họ hoặc tiếp cận một thế hệ mới. Họ không quan tâm nếu bạn vẫn nghĩ rằng họ tệ - họ vẫn biết cách để có một khoảng thời gian vui vẻ và sẽ không ngừng phấn đấu.