REVIEW ALBUM: IRON MAIDEN - SENJUTSU

Các huyền thoại metal của Anh trở lại với album thứ 17, đầy đen tối và kiên nhẫn. Rõ ràng tầm ảnh hưởng của họ rất lớn trong giới nhạc nặng, nhưng không có ban nhạc nào khác có vẻ giống như vậy.

BÀI REVIEW ALBUM: IRON MAIDEN - SENJUTSU CỦA BRAD SANDERS ĐĂNG TRÊN PITCHFORK. DỊCH BỞI BỤI STORE

 

Các album về cuối sự nghiệp của Iron Maiden đều kiên quyết chống lại sự hoài cổ. Trong khi nhiều đồng nghiệp của họ cuối cùng đã trở lại với những âm thanh đã làm cho họ nổi tiếng — Metallica trong Hardwired… to Self-Destruct, Black Sabbath với 13, Judas Priest cùng Firepower — những gã khổng lồ metal của Anh đã tự đi trên con đường của họ, trước sự thất vọng của những người hâm mộ bình thường, những người chỉ muốn hồi tưởng lại cỗ động cơ mạnh mẽ như trong “Run to the Hills” và “The Trooper”. Khi họ đi lưu diễn trong tour A Matter of Life and Death năm 2006 và thực sự đã chỉ chơi từ đầu đến cuối chiếc album mới ra trong 70 phút, đó được coi là hành động khiêu khích. Nhưng sự cống hiến này cho thấy rằng Maiden coi trọng tác phẩm mới của họ - quan tâm hơn đến không khí được xây dựng chậm và cấu trúc bài hát mang tính progressive hơn là năng lượng như trong những album lớn nhất của họ - cũng nghiêm túc như các tác phẩm kinh điển. Album full-length thứ 17 của ban nhạc, Senjutsu, tiếp tục xu hướng này. Đó lại là một album chặt chẽ, được tính toán chu đáo và vẫn không quan tâm đến việc tái hiện lại những năm 1980s.

 

Giống như mọi album Maiden của thế kỷ 21, Senjutsu mang cùng dòng máu với những giai điệu tinh tế và âm giai hào hùng như trong album reset năm 2000 của họ, Brave New World. Album đó chứng kiến ​​ca sĩ chính Bruce Dickinson và nghệ sĩ guitar Adrian Smith tái gia nhập ban nhạc sau thời gian rời bỏ trong khoảng giữa những năm 90s, trùng hợp lúc này cũng sinh ra một số album dở nhất của Maiden. Dickinson và Smith đã mang về một sự trở lại mạnh mẽ và từ đó mỗi bản phát hành liên tiếp đều có dấu ấn của album trước đồng thời mở rộng sang những âm thanh mới. Senjutsu khiến ta phải rùng mình, khi nó cũng được dựa trên nền tảng Brave New World và mở rộng từ đó. “Lost in a Lost World” tiêu biểu cho phong cách cũ, kết hợp phần giữa mang hơi hướng dân ca và một chút tiếng acoustic thơ mộng. Ngược lại, đĩa đơn mở đường “The Writing on the Wall” mang lại cảm giác mới mẻ cho họ, vay mượn từ country và blues theo cách mà phiên bản Maiden progressive này chưa từng có trước đây.

 

 

Câu choogle thư giãn của "The Writing on the Wall" là một khoảnh khắc tươi sáng hiếm hoi giữa những bản thu được cho là nặng nhất, đen tối nhất kể từ A Matter of Life and Death. Bắt đầu với nhịp hình trống võ và những đoạn riff sấm sét của ca khúc chủ đề, "Senjutsu", sau khi ủ ấp, lần lượt trở thành bản bi ca, và chiến ca. Bóng tối của album phản ảnh một số hoàn cảnh thực tế khi tạo ra nó. Senjutsu là album Maiden đầu tiên được thu âm kể từ khi Dickinson được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng, và trong các buổi thu, ông đã bị rách gân Achilles của mình và biết rằng ông cần thay thế hông. Vượt qua nỗi đau, ông đã có một màn trình diễn giọng hát ấn tượng. Tuổi tác và bệnh tật đã đầy giảm giọng nam cao vút của ông xuống sát mặt đất hơn, nhưng có cảm giác nó lại đã phù hợp với chất liệu u ám.

 

 

Senjutsu cũng là một trong những album kiên nhẫn nhất của Maiden. Chất lượng đó có thể nhận thấy rõ nhất ở bộ ba bài hát có độ dài marathon ở cuối album, tất cả đều được viết bởi tay bass và trưởng nhóm Steve Harris. Được xem như một bộ ba, những bài hát này chiếu sáng cả điểm mạnh và điểm thiếu sót của Maiden thời tái hợp: "Death of the Celts" là thất bại thực sự duy nhất của album, một bản hùng ca lịch sử buồn tẻ, có cảm giác giống như nghe lại bài hát từ năm 1998 "The Clansman”. “The Parchment” bắt đầu chậm rãi trước khi để ba cây guitar Adrian Smith, Dave Murray và Janick Gers tràn lên “trao đổi chiêu thức” độc tấu trong năm phút, nâng bài hát lên đến cao độ của sự điên cuồng mà phần còn lại của album hiếm khi đạt được. “Hell on Earth” là một màn kết show xứng đáng, bay lượn một cách duyên dáng giữa những điệp khúc dễ dàng hát theo, giai điệu guitar cổ kính và những đoạn chậm rãi đẫm nước mắt. Cả ba bài hát đều có chung một khuôn mẫu cơ bản, nhưng các kết quả khác nhau chứng minh rằng ngay cả một công thức mang tính tường thành, cũng chỉ có tác dụng ngang như các thành phần của nó. Không cái nào quan trọng hơn cái nào.

 

 

Nghe có vẻ không tưởng, nhưng đội hình của Iron Maiden trong Senjutsu hiện là phiên bản có thời gian tồn tại lâu nhất của ban nhạc — Thời gian họ chơi cùng nhau, từ cuộc tái hợp năm 1999 đã nhiều hơn một nửa tổng thời gian hoạt động của Iron Maiden tính từ năm 1976. Ở giai đoạn này, họ có vẻ vừa thoải mái và vẫn đầy tham vọng, ổn định mối quan hệ trong band và sẵn sàng viết thêm các chương mới vào câu chuyện mà chỉ họ mới có thể viết. “Một album Maiden mới” vẫn là nơi duy nhất để nghe thứ âm nhạc với sự tổng hợp đặc biệt của sức nặng, của giai điệu, âm sắc và sự phức tạp trong sáng tác. Dẫu cho có thể thật dễ dàng để tìm thấy một ban nhạc nặng có thể bắt chước The Number of the Beast một cách thuyết phục, nhưng không ai khác trên thế giới này đánh nghe giống như album này.

 

7.4/10

Top